Này cô gái, hãy cứ độc thân đi. . . vội lấy chồng làm gì
Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014
Khi 18, tôi nghĩ độc
thân là chuyện nhỏ, vì cuộc sống sinh viên trước mắt có muôn vàn điều thú vị, cần
gì cứ phải yêu đương,
Khi 19, vài đứa bạn có
người yêu, cũng chẳng sao, tôi còn vô khối kẻ độc thân khác để tụ tập,
Khi 20, khi 21, buồn
chút khi bằng này tuổi đầu mà ngày lễ vẫn chỉ nhận được một bông hoa “phát chuẩn”,
nhưng rồi buồn cũng sẽ tan biến theo cuộc đàn đúm cùng các “chị em”,
Khi 22, khi 23, độc
thân à, ừ thì…
Giống như đến một độ tuổi nhất định, con gái sẽ thích váy và giày cao gót, tôi
lớn và bắt đầu thấy sợ phải thừa nhận “Tôi còn độc thân”. Chẳng còn muốn giương
cao slogan “Ế vì tôi thích thế” nữa. Có thể bề ngoài, bạn sẽ thấy một tôi mạnh
mẽ. Có thể bạn nghĩ ngày lễ không hoa không quà và tụ tập cùng những cô bạn gái
đã trở thành thói quen và chuyện quá đỗi bình thường. Tuy nhiên, sự thật, dù
qua bao nhiêu lần thì vẫn khó có thể quen với cảm giác ấy, dù có cố gắng nhồi
nhét vào đầu những câu chữ của “Em độc thân, em quyến rũ” hay nhiều bài viết nữ
quyền khác, dù có luôn thể hiện rằng mình vẫn ổn, thì trong sâu thẳm tâm hồn,
con gái vẫn chỉ là con gái thôi.
Ngày xưa, đám con gái
chơi với nhau rất vui và chẳng phải lo nghĩ gì, đó là bởi vì tất cả đều độc
thân. Nhưng, chính những cô gái ấy, lớn lên và có người yêu, họ hết độc thân.
Tôi trở thành quân sư tình cảm bất đắc dĩ với hàng tá kinh nghiệm được tích lũy
qua những bộ film Hàn Quốc đẫm nước mắt và những tiểu thuyết ngôn tình sến xẩm,
hào hứng lắng nghe chuyện “đôi bạn trẻ” tán tỉnh nhau, giận hờn rồi làm hòa,
háo hức đi ăn ra mắt người yêu của họ … Từng người, từng người một,… Rồi đến
lúc giật mình, đám bạn xưa nay hầu như đều đã “yên bề gia thất”, chỉ còn mình
tôi vẫn lẻ bóng đi về.
Tôi cũng có tưởng tượng
về “hoàng tử” trong mộng của mình, nhưng có vẻ hình dung về anh ấy ngày càng bớt
lung linh. Không phải vì tôi không còn thích, mà vì lời khuyên của đám bạn “Đặt
tiêu chuẩn cao quá đấy, ai mà với được, hạ xuống chút đi”. Ừ thì tôi hạ. Thôi
thì anh ấy không cần quá cao nhưng ít cũng phải hơn mình. Thôi thì anh ấy không
cần có nụ cười tỏa nắng nhưng ít nhất cũng đừng lỳ lỳ cả ngày. Thôi thì anh ấy
không cần quá lãng mạn nhưng cũng đừng quá lạnh lùng và vô tâm… Hoặc nhiều khi,
chẳng cần gì cả, chỉ đơn giản là “Lạnh thế này, ai mang ngô nướng đến tận cửa
nhà là mình yêu luôn”, ấy thế mà…
Đôi lần được khuyên đi cắt duyên âm hoặc đi chùa cầu duyên. Thỉnh thoảng cũng
được người thân, bạn bè giới thiệu này nọ, nào là bạn của bạn, nào là anh hàng
xóm, nào là con nhà bác cùng cơ quan bố,… khiến tôi có suy nghĩ hay nhắm mắt
yêu bừa một ai đó xem trò chơi tình ái như thế nào,…Nhưng rồi…
Có đêm mất ngủ, tôi nhớ
về những “mối tình dở dở ương ương” của mình. Có những người đến và đi cùng nhớ
nhung từ một phía. Có những mối quan hệ luôn duy trì ở mức “cao hơn tình bạn
nhưng chưa thể chạm đến tình yêu”. Có những chuyện vẫn mãi thắc mắc tại sao...
Tủi thân. Tôi lại đắm mình trong mấy câu chuyện tình yêu lãng mạn. Đọc, chỉ vì
cần một việc gì đó lấp đi khoảng trống trong lòng, để cái đầu không còn suy
nghĩ lung tung, để đôi môi nở nụ cười vì những hành động lãng mạn ngốc xít dù
chẳng dành cho mình, để trái tim được trở thành nhân vật chính và mơ mộng “Nếu
có người yêu, mình sẽ như thế nào nhỉ?”…
Độc thân, khiến đôi khi
tôi thấy mình thật yếu mềm,
Nhưng rồi, cũng chính độc
thân lại dạy tôi cách tự ru êm lòng mình và an nhiên đón nhận cuộc sống.
Tôi vẫn có thể tưởng tượng
và hy vọng,
Tôi vẫn cố gắng vun đắp
những tình cảm vừa tới,
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn
sẵn sàng chờ đợi nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu để trao gửi trái tim.
Và trong thời gian ấy,
đơn giản là hãy cứ sống tích cực, yêu thương chân thành và trân quý những cảm
xúc của bản thân là được, phải không cô gái?
Chia sẻ:
Chia sẻ

Thống Kê :
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét